Đầu năm 1964, đồng chí Xu-pha-nu-vông và đồng chí Kay-sỏn Phom-vi-hẳn sang Hà Nội thăm Bác. | ||
Gió mùa đông bắc mới về lùa hơi lạnh vào phòng khách. Thấy Bác húng hắng ho, đồng chí Kay-sỏn nói: - Bác không được khỏe? Bác lảng sang chuyện khác: - Ở Lào không rét như ở Việt Nam. Các đồng chí có lạnh lắm không? Sao hai đồng chí lại không choàng khăn cổ? - Thưa, hôm sang Hà Nội, trời còn ấm… Bác đứng dậy mở tủ lấy ra hai khăn quàng mới, rồi nói: - Đồng chí Xu-pha-nu-vông và tôi là người già, nhiều tuổi, mỗi người một khăn quàng mới… Bác tháo chiếc khăn đang quàng, đưa đồng chí Kay-sỏn: - Bác trao khăn này để đồng chí Kay-sỏn quàng. Trên đường về, đồng chí Xu-pha-nu-vông nói: - Chà, Bác với tôi mỗi người một khăn mới. Mới như nhau. Đồng chí Kay-sỏn thì gật gật đầu: - Còn tôi, tôi “kế thừa” chiếc khăn quàng của Bác… (theo “117 CHUYỆN KỂ VỀ TẤM GƯƠNG ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ MINH” – Ban Tuyên giáo Trung ương
|
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn